Doggy cô bạn gái mông to xăm trỏ của mình

Thư sướng ngất cơ thể co giật vì sướng khoái đầu óc nàng trống rỗng. Bé Ngọc cười giòn tan trong nôi, mùi cháo gạo thoảng từ bếp, nhưng không khí giữa Thư và Hoàng vẫn căng như dây đàn. Ánh sáng trắng từ đèn huỳnh quang chiếu xuống sàn gạch men bóng loáng, phản chiếu những bóng người qua lại vội vã. Bé Ngọc cười giòn tan trong nôi, mùi cháo gạo thoảng từ bếp, nhưng không khí giữa Thư và Hoàng vẫn căng như dây đàn. Vài ngày trôi qua, sáng ngày 1 tháng 12 năm 2025, ánh nắng yếu ớt xuyên qua khe rèm, gió lạnh lùa vào làm căn nhà rung lên từng đợt. Hình ảnh Thư trong nhà hàng – chiếc bàn gỗ phủ khăn trắng, ánh đèn mờ ảo, tay Nam luồn dưới bàn, và ánh mắt đờ đẫn của cô – hiện lên rõ nét, làm cặc anh cứng lại trong quần. Hoàng vuốt tóc Thư, giọng khàn: “Em yêu, anh yêu em, dù gì đi nữa.” Thư gật, “Dạ, anh, em chỉ yêu anh,” nhưng nội tâm cả hai phức tạp. Thư ngồi trên sofa, đôi tay ôm điện thoại, vừa cho con ngủ xong, lòng cô nặng trĩu khi nghĩ đến Nam, “Hắn còn giữ gì nữa không, anh làm gì mà chưa về?” Điện thoại rung lên, tin nhắn từ Nam hiện trên màn hình: “Hoàng đánh tao, mày sẽ hối hận, Thư, ngoan nghe lời đi không tao tung clip.” Thư run, ngón tay lạnh buốt nhấn nhắn lại: “Anh đừng làm gì nữa, tôi không để anh đe dọa nữa đâu,” nhưng lòng cô sợ hãi, “sao hắn tự tin vậy, mình lo quá” Ký ức phòng